xương rồng hoảng loạn
Tăng trưởng tổng sản phẩm quốc nội chậm hơn mức trung bình thế giới kể từ năm 2014 và người Nga đã bắt đầu "nghèo hơn" so với trước sự kiện sáp nhập Crimea. Lệnh cấm nhập khẩu thực phẩm đã đẩy giá lên cao, khiến người tiêu dùng thiệt hại 445 tỷ rúp
Hiểu được khi đến lúc trồng lại xương rồng ở nhà, bạn có thể nhìn vào các lỗ thoát nước ở đáy chậu. Nếu không có rễ ra khỏi chúng, cây không cần cấy ghép. Nếu họ dính ra, bạn cần đánh giá tình trạng của họ. Nếu chúng được bao phủ bằng khuôn hoặc nở màu trắng, xương rồng nên được cấy vào một chậu khác rộng rãi hơn.
Hàng nghìn công nhân vừa vào ca làm việc buổi sáng sau đó đã hoảng loạn chạy ra ngoài. Cảnh sát phòng cháy chữa cháy đóng tại khu công nghiệp Mỹ Trung được huy động, dùng vòi rồng khống chế hỏa hoạn. Đám cháy được dập tắt sau khoảng 30 phút. Ảnh chụp màn hình báo Zing.
Hoa Xương Rồng là loài hoa có thể nở rực rỡ bất chấp khí hậu sinh sống khô hạn, thời tiết khó khăn. Việc ngắm nhìn những loài hoa Xương Rồng đẹp nhất sẽ giúp cuộc sống của bạn thêm ý nghĩa hơn. Đặc điểm, nguồn gốc hoa Xương Rồng Cây Xương Rồng là loài thực vật nổi tiếng và phổ biến nhất tại những vùng sa mạc.
Catch The Dragon (2022) Cha của chuyên gia sinh vật học cổ Tần Hiểu Phong đã mất khi ông đến núi Côn Mạch để tìm kiếm rồng. Để tìm ra sự thật về cái chết của cha mình, Tần Hiểu Phong đã lên đường tìm kiếm con rồng cùng với thợ săn Hỏa Gia và cao thủ về các cơ quan
Wo Kann Eine Frau Einen Mann Kennenlernen. Trưa hôm sau, Tôn Niệm Tây nhận được cuộc gọi của mẹ Dương Kỳ.“Còn chưa chịu cút về? Cô chú con biết cả rồi.”Cô tái mặt, Tôn Ngữ Đàm ngồi đối diện nhìn qua, buông đũa cúp điện thoại, Tôn Ngữ Đàm hỏi “Sao thế?”Tôn Niệm Tây cười khổ, “Lâm Hiên khai hết với bố mẹ mình rồi.”Trong nước vẫn chưa đến 8 giờ, Lâm Hiên quỳ gối trong phòng sách, thẳng thắn thành khẩn nói rõ chuyện của hai trừ Dương Kỳ đã biết trước, ba vị còn lại đều bị dọa đến choáng váng, không thốt lên Hiên “Bố, mẹ, hai bác, con biết mọi người không thể tiếp thu ngay được, nhưng…”Tôn Minh “Câm mồm!”Lâm Hiên vẫn nói tiếp “Nhưng chúng con nhất định phải ở bên nhau.” Lâm Thành tức giận ném phăng ống bút vào mặt Lâm Hiên, Tôn Bội vội la lên “Sao anh lại đánh trẻ con?”“Nó còn là trẻ con sao? Em xem lời nói, hành động của nó, em nghĩ nó còn trẻ con sao? Nó thì không nghĩ vậy đâu!”Lâm Hiên bướng bỉnh, dáng vẻ mặc người đánh đấm, khóe miệng thì bầm Bội xót con trai, “Sao nó không phải chứ, nó vẫn là trẻ con mà, nên mới không hiểu chuyện như thế!”Tôn Minh trầm giọng “Tây Tây đâu?” Dương Kỳ nói “Nó trốn lâu rồi.”Tôn Minh “Em đã biết từ trước?” Dương Kỳ “Sớm hơn anh hai ngày.”Tôn Bội “Thế sao chị không nói cho em!”Dương Kỳ nhìn Lâm Hiên, “Chị muốn xem, chúng nó làm ra chuyện này, thì tính giải quyết kiểu gì. Tiểu Hiên vẫn còn tạm, không như con nhỏ nhà chị, như rùa rụt đầu.”Lâm Hiên “Bác, con không gọi được cho chị có thể bảo chị ấy quay về được không?”Dương Kỳ nói “Quay về? Tiểu Hiên, chị con có quay về, bác cũng không cho hai đứa gặp đứa không thể tiếp tục.”Lâm Hiên “Đây là chuyện riêng của chúng con.”Lâm Thành bị thái độ cứng đầu của con trai chọc tức điên, ông gay gắt nói “Thái độ gì đấy, con cảm thấy mình không sai đúng không?”“Con không sai con cũng muốn sai đến cùng.” Dương Kỳ lạnh lùng “Không sai? Vậy con quỳ làm gì?” Lâm Hiên nói “Vì con làm mọi người thất vọng.”Tôn Bội thực sự thất bước tới bên anh, nói lời thấm thía “Tiểu Hiên, con quá sai rồi, Tây Tây là chị của con, từ bé đến lớn đều là chị, là người thân, sao con có thể, sao hai đứa có thể ở bên là trái luân thường, là bệnh hoạn.”Lâm Hiên “Sao lại không thể? Mọi người đều biết chúng con không phải chị em thật mà.”Dương Kỳ “Có gì khác nào? Con dám nắm tay con bé trước bàn dân thiên hạ không?Con dám giới thiệu nó với bạn bè không? Hai đứa liệu có được người đời thừa nhận?Nhất định phải ở bên nhau? Sau đó thì thế nào, Tây Tây cứ như thế ở bên con cả đời, không kết hôn? Hay con bắt hai bác và bố mẹ con đoạn tuyệt quan hệ để thành toàn cho hai đứa?”“Không cần, con không sống cho người khác nhìn, người khác cũng không rảnh để xen vào việc của con.”Tôn Minh im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói, “Lâm Hiên, con vẫn còn nhỏ, còn đang tuổi học, ngang bướng làm theo ý mình, không nghe lời khuyên cho mọi người đều là chuyện dễ chị con thì khác, nếu chị con kiên định như con thì đã không trốn đi như vậy, giờ vẫn không chịu có từng nghĩ đến những áp lực nó phải gánh chưa? Có lẽ nó chỉ muốn một cuộc sống bình thường, con nhất định phải ép nó điên cùng con sao?”Lâm Hiên mỉm cười, “Hai bác, con chỉ có thể nói xin lỗi.” Tôn Bội “Con muốn mẹ tức chết phải không!”Lâm Thành “Cút về Đường thành cho bố!”Hôm sau Lâm Hiên bị lôi về Đường thành, nên vẫn chưa gặp được Tôn Niệm cậu đã gửi một email nói hết chuyện tối nay với cô, còn đe dọa nếu cô dám thay lòng, sống một cuộc sống bình thường với người đàn ông khác, cậu sẽ không tha cho cô.“Rồi sao nữa?” Tôn Ngữ Đàm hỏi.“Rồi tớ bị mẹ xích về nhà, đánh mất tự do.” Tôn Niệm Tây nói.“Đúng là một bi kịch ngọt ngào.”Tôn Niệm Tây đã hồi phục tinh thần sau trận phong ba, cô ấy nói với cô “Thật ra khi mọi chuyện vỡ lở, tớ lại cảm thấy chẳng có gì to tát lắm, so với khoảng thời gian tớ lo sợ hãi hùng thì nhẹ nhàng hơn nhiều.”“Thì đấy, cậu tưởng hai người sẽ bị đánh bầm dập rồi nhốt lồng heo thả trôi sông à?”“Cũng gần như thế.”“Vậy cậu mau cảm ơn bố mẹ với cô chú đã nương tay với cậu đi.” “Ừ, không ngờ mẹ tớ lại là người nhân từ nhất.”“À, Tôn Niệm Tây, giờ cậu gặp cô chú có thấy mất tự nhiên không? Như kiểu từ người thân hóa mẹ chồng nàng dâu ấy, có chút thách thức tinh thần nha.”“Tớ vẫn chưa gặp cô tớ chỉ ru rú trong nhà thôi.” “Cậu nên thế mà.”“Cậu còn là người không thế? Tôn Ngữ Đàm, tớ là bạn cậu đấy, cậu đặt tay lên ngực tự vấn lương tâm đi!”Tôn Ngữ Đàm cười sằng sặc, cuộc sống hiện tại của Tôn Niệm Tây tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, nên cô cũng tạm yên lòng, cúp điện thoại, rồi lăn lên Duệ đang đọc sách, cô tháo mắt kính của anh xuống, “Trần Duệ, em kể cho anh một chuyện.”“Ừ.”“Ngày mai Võ Tuấn Triết bay về Úc, em muốn đi tiễn cậu ấy.” “Ồ.” Trần Duệ nói, “Cậu ta bao tuổi rồi mà còn cần người tiễn?”“Không phải kiểu tiễn ấy, lần này chia xa không biết bao giờ mới gặp lại.” Tốt nhất là đừng gặp Duệ nói, “Anh đâu có cấm em đi.”“Anh đi với em nhé.” “Sao anh phải đi?”Tôn Ngữ Đàm “Em sợ anh ở nhà ngâm dấm rồi chua chết.” “…” Trần Duệ “Em nghĩ nhiều rồi.”“À.” Tôn Ngữ Đàm lại lăn đi, “Dù sao em cũng báo trước rồi, ai đó đừng hòng kể tội nhé.”Hôm sau, Tôn Ngữ Đàm sửa soạn xong chuẩn bị ra cửa, Trần Duệ cũng theo Ngữ Đàm “Anh đi đâu đấy?”Trần Duệ “Chở em đi.”Tôn Ngữ Đàm mím môi nhưng vẫn không nhịn được cười, cô ôm lấy cánh tay anh, cùng nhau xuống Tuấn Triết không có ý kiến gì về hành vi dẫn theo người nhà của chỉ hơi bất ngờ vì đó là Trần đầu anh cũng không nhận ra, lúc nghe tên mới ngớ người, mặt chấm hỏi nhìn Tôn Ngữ Đàm, “Hai người bọn cậu?”Tôn Ngữ Đàm gật đầu, “Thế giới này nhỏ quá.”“Chuyện lúc nào? Này, không phải từ hồi cấp 3 đấy chứ?” Lời vừa khỏi miệng Võ Tuấn Triết đã phủ nhận “Không đúng, lúc nào cậu chả trong tầm ngắm của tớ, không thể có cơ hội gây án được. Nhưng sao tớ vẫn mang máng… cậu ta…”“Anh ấy là crush của Canh Quả, ngày nào cậu ấy chả lải nhải bên tai bọn mình.”“Đúng rồi, mãi mới nhớ Quả biết chưa?” Tôn Ngữ Đàm thành thật lắc đầu, “Chưa dám báo.”Võ Tuấn Triết nhấc điện thoại lên, “Để tớ báo cho cậu ấy luôn.”“Cậu cứ báo đi.” Tôn Ngữ Đàm còn lâu mới sợ, “Con gái cậu ấy biết bò đến nơi rồi, rảnh mà nhớ mấy chuyện yêu đương vớ vẩn thời cấp 3 sao?”“Hình như Canh Quả crush nhiều người thật, đến tớ còn chẳng nhớ hết…” Hai người lại kể về chuyện cũ, Trần Duệ chỉ lặng im nghe, không bàn luận gì, mặt cũng lạnh được một lúc, Tôn Ngữ Đàm hỏi “Chuyện của bố mẹ cậu tính thế nào?” “Tớ vẫn chưa nói với mẹ, quyền lựa chọn vốn thuộc về thầy Võ, tớ chỉ về ngó thử thôi, giờ đã thành vậy thì cho qua đi.”“Dì sẽ tìm được hạnh phúc Tuấn Triết, cậu đừng tạo áp lực cho mình quá.”Võ Tuấn Triết cười, “Sao tự nhiên tốt bụng thế.”“Muốn an ủi cậu chứ không thấy lần này cậu về lòng đầy tâm sự à? Tớ thấy không niên trai tráng thì phải tràn đầy năng lượng lên!” Võ Tuấn Triết nhìn cô cười cười, “Hiểu tớ quá Ngữ Đàm, nếu lúc ấy tớ theo đuổi cậu, cậu sẽ gục trong tay tớ thôi.”Tôn Ngữ Đàm yên lặng rồi lại cười ha ha “Cơ hội không đến lần hai đâu, cậu để lỡ mất rồi.”“Cũng chưa chắc, không biết hồi trước ai nói, 30 chưa kết hôn thì sẽ sống bạc đầu với tớ.”Cốc cà phê trong tay Trần Duệ đập bộp xuống bàn, Tôn Ngữ Đàm chữa cháy, “Cậu đừng có đổi trắng thay đen, tớ không nói như vậy.”Trần Duệ “Tiếc là cậu không đợi được rồi.”Võ Tuấn Triết “Ừ, tiếc thật.” Dù nói như vậy nhưng mặt anh rất đắc ý huênh hoang, đứng dậy tạm biệt bọn họ, “Chào nhé.”.
Tôn Ngữ Đàm mua vé máy bay về nước, Hải gian hạ cánh là 110 chiều, mọi người đã ngồi trên máy bay khá lâu, ai nấy đều mệt mỏi, giống như đám rối gỗ lặng lẽ ra khỏi cửa Ngữ Đàm đang đi giữa đám người, nhưng những người xung quanh cô đều vội vã, lướt như bay trên lối đi trải thảm mềm, cô tụt xuống cuối cùng, từ từ lấy hành này trở về, cô không nói với bất kỳ ai, vậy nên cô khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cánh tay đang vẫy ở đằng Sơn rất đắc chí “Ông chủ đoán như thần, nói trong hai ngày này chị nhất định sẽ bay này chỉ có một chuyến, bèn bảo em đợi ở đây, quả nhiên đã đợi được.” Cậu ta cầm lấy hành lý trong tay cô, “Bây giờ đi đâu hả chị Tiểu Đàm?”“Ông chủ anh đoán như thần mà, thử nói xem?”“Ông chủ bảo chắc chị sẽ về nhà ngủ, còn bảo buổi tối anh ấy sẽ đón chị đi ăn cơm.”“…” Đúng là Tôn Ngữ Đàm định như vậy buồn cười nói “Này, kêu ông chủ Chu đừng mở câu lạc bộ nữa, đi mở quầy xem bói đi.”“Không thể, ông chủ em chỉ bói cho nhân viên của mình thôi.”Cậu ta đang nói dở thì Chu Thuật Hâm gọi đến, nói rằng anh ta đã thuê dịch vụ dọn phòng cho nhà của cô ở Đường An Sơn, đồ dùng sinh hoạt cũng được thay mới.“Cô còn cần gì không? Tôn tiểu thư.” Giọng Chu Thuật Hâm nhuộm ý cười.“Không ơn sếp. Tạm biệt.” Tôn Ngữ Đàm có chút bực bội.“Buổi tối gặp nhé.”Ngủ dậy một giấc trời đã tối hẳn, đã hơn bảy giờ tối, bụng Tôn Ngữ Đàm réo vang, cô vội rời giường, ăn vài miếng bánh mua ở dưới lầu, rồi vừa gọi Chu Thuật Hâm vừa trang Thuật Hâm nghĩ cô có thể phải mua thêm đồ, nên trực tiếp đưa Tôn Ngữ Đàm đến trung tâm thương mại H Ngữ Đàm vịn tay lên thang máy, lên đến tầng hai thì chân không thể đi tiếp được thấy một cửa hàng nhỏ phía đối diện, cửa hàng không có tên, chỉ đóng đinh ba loại biểu tượng xương rồng khác nhau lên biển cửa hàng, bất kể là trên mặt đất, trên kệ gỗ gần tường hay trên trần nhà đều xếp đầy các loại xương chậu đựng cũng rất đặc biệt, từ nồi đất nung đơn giản, đến bát sứ trắng tinh xảo, hay hộp thiếc bằng bạc sáng có kích cỡ và hình dạng khác nhau, nhưng lại rất phù hợp với cây trồng bên tường trắng tinh sạch sẽ, không có quá nhiều đồ trang trí, dưới ánh đèn xen kẽ, phản chiếu cây cối xanh tươi mơn Ngữ Đàm như bước vào chốn bồng lai, lưu luyến nhìn khắp mọi Thuật Hâm mỉm cười đứng bên ta thừa biết sở thích này của cô, cũng biết dù cô có ngắm bao nhiêu cây đi chăng nữa, thì thứ cuối cùng cô mua, nhất định sẽ là kiểu xương rồng tròn mà cô ưng nhiên cô chọn một hộp kim loại nhỏ có in chữ tiếng Anh, ở giữa là cây xương rồng bí ngô màu vàng hổ phách.“Im.” Tôn Ngữ Đàm chặn đứng câu đùa của anh ta, “Tôi biết anh muốn nói gì.”Chu Thuật Hâm nhún vai, “Tôi mua nhé?”“Không cần.” Tôn Ngữ Đàm đập tay anh ta, “Bữa trước anh còn làm vỡ một chậu của tôi đấy?”“Không phải đã đền cho cô rồi à? Với cả đang yên đang lành cái chậu lại rơi xuống, tôi nghi cô cố tình bẫy tôi.”“Sếp nghĩ nhiều rồi, rõ ràng hai chậu đó để ở công ty anh.”“Đấy là vì cô không thể mang chúng đi thôi.”“Tôi đoán chắc anh nghĩ tôi không mang đi nên mới hào phóng đòi mua.”Chu Thuật Hâm cười, choàng tay qua vai rồi véo tai cô, “Cô biết muộn quá rồi.”Tôn Ngữ Đàm rụt cổ trốn anh ta,”Tôi biết lâu rồi, chẳng qua là giữ mặt mũi cho anh thôi, dừng ngay, tôi không thở nổi.” Cô cúi người thoát khỏi phạm vi khống chế của anh ta, giơ chậu cây lên uy hiếp “Còn động tay chân là tôi ném vỡ đầu anh đấy.”“Cẩn thận đụng người ta giờ.” Chu Thuật Hâm nắm lấy cổ tay cô kéo qua một sau Tôn Ngữ Đàm là một đôi nam nữ trẻ, có lẽ do bị chặn đường, sắc mặt người đàn ông không được đẹp lắm.“A–” Tôn Ngữ Đàm ngẩn ra, “Trần Duệ!”Trần Duệ mất kiên nhẫn sau khi thấy cô thì mặt mày giãn ra một ít, sau đó lại nhăn tít lại, ngập ngừng mở miệng, “Tôn–”“Tôn Ngữ Đàm” Cô tốt bụng nhắc nhở.“Lâu lắm không gặp.” Trần Duệ nở một nụ cười tiêu chuẩn, “Cô về Hải Thành lâu chưa?”“Vừa về hôm nay.”“Thế bây giờ định…”“Chúng tôi chuẩn bị đi ăn.” Chu Thuật Hâm chủ động trả Duệ nhìn anh ta gật đầu, rồi lại nhìn Tôn Ngữ Đàm “Đây là?”Tôn Ngữ Đàm “Sếp của tôi.”Hoàng Sơ Vũ đứng bên cạnh Trần Duệ vẫn luôn dùng ánh mắt tò mò đánh giá bọn họ, vội nói xen vào “Đây cũng là sếp của tôi.” Cô ấy chỉ vào Trần Duệ, sau đó nháy mắt với Tôn Ngữ Đàm, như thể người cùng cảnh Duệ nâng tay nhìn đồng hồ, giọng điệu tự nhiên nói “Vậy cùng ăn bữa tối đi.”Ba người còn lại đều lộ vẻ ngạc nhiên, Tôn Ngữ Đàm xua tay từ chối, “Không được, không được, hai người đang bận việc, cứ kệ chúng tôi đi.”“Hết bận rồi.” Giọng Trần Duệ lộ vẻ không cho phép cự tuyệt, “Nhiều năm không gặp, hiếm lắm hôm nay mới chạm mặt, giờ không ăn một bữa, nhà tôi về lại nói tôi không ra gì.”Dưới sự khăng khăng của Trần Duệ, bốn người đã ngồi trên tầng cao nhất của một nhà hàng ngoài Ngữ Đàm nhìn Trần Duệ lịch thiệp kéo ghế cho Hoàng Sơ Vũ, còn chu đáo hỏi ba người họ thích ăn gì, cô nghĩ thầm năm tháng thực sự là một lưỡi dao vô hình, Trần Duệ phong độ quý ông này đâu còn là cậu thiếu niên kiêu ngạo trong trí nhớ của cô? Trước đây, đừng nói là Trần Duệ chủ động mời cơm, đến cả con mắt còn chẳng buồn liếc cô một đúng, Tôn Ngữ Đàm đột nhiên nhận ra ký ức của mình sai quá, Trần Duệ vẫn luôn chu đáo mà, chỉ là không xem trọng nhà cô giờ anh đã thay đổi rất nhiều, nhìn cô cũng rất lịch sự ôn hòa bữa cơm, Trần Duệ hỏi cô đang làm nghề Ngữ Đàm suy nghĩ rồi trả lời, chắc cũng coi như là một giám sát viên, lập tức bị Chu Thuật Hâm trừng mắt, vì thế đề tài từ công việc của cô đã đổi thành hai ông chủ trao đổi danh thiếp cho Ngữ Đàm lại yên tâm ăn cơm. Nói chuyện chán chê với Chu Thuật Hâm, Trần Duệ chợt nhớ ra một việc, liền hỏi cô, “Bây giờ cô đang ở đâu?”“Đường An Sơn.”“Trùng hợp vậy.” Trần Duệ lau môi, nhàn nhã nói “Chúng tôi vừa hay có một dự án bên đó, thỉnh thoảng tôi sẽ sang đó ở, Tôn Ngữ Đàm, có vẻ như chúng ta sẽ là hàng xóm.”“Chà, đúng là trùng hợp.” Thỉnh thoảng ở sao, Tôn Ngữ Đàm không quan tâm Thuật Hâm hỏi cô “Tôi gọi xe chở cô về nhé?”“Đừng, ở đây có tàu điện ngầm mà, đi 10 phút là xe thì ai lái?”“Bảo Tiểu Sơn tới đón cô thôi.”“Stop, tưởng tôi không biết à, anh định lừa tôi đến văn phòng anh làm việc thì có.”“Sao cô toàn nghĩ xấu về tôi thế, mỗi ngày đi đi về về, chúng tôi lại dịu dàng, dễ thương như thế, chẳng lẽ Tiểu Đàm không định đến sao?”“Sếp đừng có ném viên đạn bọc đường cho tôi.”Hai người nói qua nói lại, Hoàng Sơ Vũ vừa đi toilet về ngửi thấy thính thơm, buột miệng nói “Ôi, chị Tiểu Đàm, tình cảm của chị với sếp tốt ghê.”Tôn Ngữ Đàm “Cách mạng hữu nghị cả đấy.”Trần Duệ vốn ở phía đối diện lặng lẽ quan sát, lại bất ngờ nhận được một cú điện thoại, mấy phút sau thì dắt Hoàng Sơ Vũ vội vã rời đi.***
Bỏ qua nội dung Bân Lãng khách phiêu bạt chân trời, có người và ta là đủ. Tủ áo Đã may Áo trắng Có người thích bài hát này XB Treo cờ Hiện trường ngã ngựa của bạch liên hoa Áo màu Chiếu áng mây trôi Xương rồng hoảng loạn Trò chơi đỏ đen Bức tường đôi mắt đầu gối Non nối non xanh Đang may Độ tươi Em thấy núi xanh không bằng anh Hẹn nhau lúc xuân về Hổ giấy Mác áo Truyện Xương rồng hoảng loạn Tác giả Nhất Chích Tây Phi Nhạn Số chương 39 chương + 3 ngoại truyện Thời gian edit 18 ngày Editor Bân Bìa chị Tâm Pass mở xem tại Mác áo Văn án Tôn Ngữ Đàm “Em mới phát hiện một bí mật.” Trần Duệ “Giả đấy.” tag thanh mai trúc mã, đôi bên yêu thầm, đô thị tình duyên Mục lục 010203040506070809101112131415161718192021222324252627282930313233343536373839NT1NT2NT3 Điều hướng bài viết
Tôn Ngữ Đàm lấy một bộ bát đĩa mới trên chạn bếp, vừa rửa vừa ngó ra ngoài Duệ mặc đồ ngủ thoải mái, ngồi yên bên bàn ăn, khoanh hai tay mặt anh là đống túi lớn bé bày la liệt, chiếm gần nửa cái bàn, nhưng anh không mở túi nào ra xem là đại thiếu đi ra ngoài, mở từng gói một ra, ngồi đối diện với Trần Duệ.“Anh muốn ăn gì?” Cô ăn hẵng còn nóng, phả hơi nghi ngút.“Để tôi tự mở.” Trần Duệ cầm lấy túi sủi cảo Ngữ Đàm không nói gì, lặng lẽ ăn khi ăn mấy miếng cầm hơi, tốc độ ăn của Tôn Ngữ Đàm đã chậm thỉnh thoảng ngẩng lên, thấy người nọ đã xắn tay áo, cô cảm thấy rất mơ màng, thế mà họ lại cùng ăn sáng cơ đấy, đúng là kỳ vẫn không thể tỏ ra hoàn toàn tự nhiên, bèn lôi điện thoại ra chăm chú chơi Trần Duệ đứng dậy rời đi cô cũng không ngẩng đầu, chỉ đáp “Ok” khi anh bảo “Tôi đi đây”.Sau khi dọn dẹp bàn ăn, Tôn Ngữ Đàm quay lại bàn làm việc đọc tài xong hồ sơ đã là mấy tiếng sau đó, Tôn Ngữ Đàm gọi cơm hộp, ăn ngủ xong thì cô nhìn đồng hồ rồi chuẩn bị ra ngoài tìm Tôn Niệm chỉ dẫn của bản đồ, Tôn Ngữ Đàm dễ dàng tìm thấy nhà của Tôn Niệm đứng ở cầu thang, phân biệt phương hướng rồi đi còn chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng giảng bài của Tôn Niệm ấy thấy Tôn Ngữ Đàm thì cười toét miệng, vẫy tay cuống Ngữ Đàm gật đầu, dựa vào cửa chờ nay cô mặc một chiếc váy kaki có túi gió ở bên hông váy. Lúc này, cô đút tay đứng đó, đánh giá đám học sinh của cô bạn khi chuông tan học vang lên, Tôn Niệm Tây dẫn Tôn Ngữ Đàm vào phòng phòng rất rộng rãi, chỉ bày bốn bàn làm Niệm Tây dựa vào một cái đối diện là một phụ nữ trung niên mập mạp đang gõ máy cô ấy ngẩng lên thấy hai cô thì mỉm cười nói “Tiểu Tây dẫn bạn đến à, xinh thế, đúng là bạn của mỹ nhân cũng là mỹ nhân.”Tôn Niệm Tây nói đùa với cô ấy mấy câu rồi mới đi.“Quan hệ đồng nghiệp của cậu tốt thật.”“Là do tớ hòa đồng.” Tôn Niệm Tây ấy đẩy Tôn Ngữ Đàm đến nhà ăn, “Nói cho cậu biết, đồ ăn gần chỗ bọn tớ ngon lắm đấy, đến chậm là phải xếp hàng.”May mà chưa đến giờ cơm, trước cửa quầy bán đồ ăn chỉ có mấy người đứng, Tôn Ngữ Đàm không đói lắm, chỉ gắp mấy miếng trong đĩa của Tôn Niệm Tây ăn khi nếm thử, cô nhìn quanh một lượt, “Có món khác không?”Tôn Niệm Tây chỉ, “Gà hầm gạo nếp ở kia ngon lắm.”Tôn Ngữ Đàm mua về đây, hai người chia nhau ăn người mua một ly trà sữa đi đến bãi đậu Niệm Tây dừng xe trước cửa một quán bar sạch còn khá sớm, quán cũng vắng ánh đèn mờ ảo, chỉ có vài người phục vụ mặc đồng phục đen đứng Ngữ Đàm ngả lưng vào chiếc ghế sofa mềm mại bên cửa sổ. Có người cầm menu đi đến, cúi người chào một chàng trai tuấn gọi một ly rượu trái cây, một đĩa ăn nhẹ, anh ta lại khom người rời Niệm Tây đang nói chuyện với một người bên quầy Ngữ Đàm bèn uể oải nhìn cao của quán bar này quá khoa ràng có thể xây hai tầng, nhưng chỉ xây một đài nhảy cao vút ở giữa trung tâm và một gác xép được bao quanh ở bộ không gian mở được phân vùng bằng dây ở đây cách âm rất tốt, mặc dù cô ngồi ngay cửa sổ, tiếng xe cộ bên ngoài cũng rất một cái bục cao trước mặt cô, xếp một loạt thiết bị của ban nhạc, một cô gái cúi đầu chỉnh Niệm Tây cầm hai ly rượu lại sau cô ấy là chàng phục vụ ban đặt một thùng đá nhỏ trên bàn, đồ ăn lạnh.“Lần đầu cậu đến đây à?” Tôn Ngữ Đàm Niệm Tây gật đầu, “Cũng ổn nhỉ?”“Khá đặc biệt.”“Tất nhiên, tớ mất công tìm lắm đó.”“Cậu tự tìm?”“Không dám.” Tôn Niệm Tây thành thật khai báo, “Tớ phụ trách rải tiền làm phú bà đúng là sướng.”Mặc dù Tôn Niệm Tây cũng giống Tôn Ngữ Đàm, chỉ mới 25, nhưng hoàn toàn tự tin nhận một tiếng phú hai người mới quen cô ấy cũng không khoe gia thế, diễn không đạt nên mới vội khai, thực ra nhà cô ấy có cả đống nhà ở Hải thành, mẹ cô ấy chia cho cổ mấy căn, bảo cổ học cách thu tiền thuê nhà Ngữ Đàm nghe xong sửng sốt nói “Cậu biết không, chúng ta cùng họ Tôn, lại cùng đến từ Hải thành, có lẽ không phải trùng hợp, mà là chị em gái bị thất lạc nhiều năm.”Tôn Niệm Tây cười ngã sang một trai Tôn Niệm Tây bỗng gọi tới, hai người nỉ non một lúc qua điện khi cúp máy, cô ấy nhìn Tôn Ngữ Đàm đang cười tủm tỉm, ho nhẹ mấy tiếng, “Cậu định ở Hải thành bao lâu?”“Đến cuối tháng 11, tham dự lễ kỉ niệm xong sẽ bay luôn.”“Có muốn yêu đương không? Tớ có mấy cậu sinh viên đẹp trai sao cũng chỉ ở mấy tháng, tìm mấy đứa này mới dễ đá nhất.”“Cho tớ xin, cậu thích thì tớ nhường đấy.”“Người ta nghiêm túc mà.” Tôn Niệm Tây sán lại gần cô, nhỏ giọng hỏi “Cậu với ông sếp kia có gì không?”Tôn Ngữ Đàm cạn lời nhìn cô ấy, “Cậu nói Chu Thuật Hâm, tớ đâu có điên? Hay là cậu điên rồi?”Tôn Niệm Tây cười hềnh hệch “Mỗi lần nhớ lại màn Bá Nhạc tìm Thiên Lý mã * của các cậu, tớ lại thấy buồn Ngữ Đàm, buổi triển lãm đó, cậu chính là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, sáng mù con mắt.”* Sự tích Bá Nhạc tìm Thiên Lý mã ám chỉ việc người giỏi đi chiêu mộ hiền tài về phục vụ cho bạn có thể tìm hiểu sâu tại đây“Cậu hình dung kiểu gì đấy.”“Tớ nói đúng mà.”Buổi lễ kia tổ chức vào kỳ nghỉ hè năm ba đại học, bọn họ đã nhận lời giáo viên đi làm phiên dịch cho doanh nhân với khách nước buổi trưa, một cặp vợ chồng người Úc đến gian triển lãm của Tôn Niệm Tây phụ chuyện được mấy câu, Tôn Niệm Tây bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Cặp đôi này không những nói giọng Úc không chuẩn, mà còn luyến láy thêm mấy âm lạ ở đâu ấy đã cố lắng nghe nhưng hoàn toàn bất lực, vội vàng đưa mắt cầu cứu Tôn Ngữ khi Tôn Ngữ Đàm đi qua giải vây, thuận lợi tiễn cặp vợ chồng kia đi, Chu Thuật Hâm tiến tới, tự giới thiệu ngắn gọn, tỏ ý muốn hợp tác rồi mời cô và bạn ăn bữa bữa cơm, anh ta cho bọn cô xem mấy cái vật chính của video đương nhiên là anh ta, lúc thì nhảy dù trong tiếng gió xen lẫn tiếng reo hò giữa trời, lúc thì lặn sâu dưới đáy biển đầy màu sắc, có khi thì đi phượt xuyên quốc gia bằng xe cô vừa xem video vừa thốt lời cảm khi cất điện thoại, Chu Thuật Hâm giải thích ý đồ đến đây, nói mình đang lên kế hoạch xây dựng một câu lạc bộ thể thao mạo ta muốn mời Tôn Ngữ Đàm làm phiên dịch viên đi kèm cho chuyến nhảy dù tại Úc của mình và chịu trách nhiệm liên hệ trao đổi với nhân viên bên Ngữ Đàm chưa từng tiếp xúc với những màn vận động kích thích như vậy, dù cô đã bị thu hút nhưng vẫn giữ được tỉnh hỏi “Nhưng người phụ trách ở Úc đã tiếp khách từ khắp nơi trên thế giới quanh năm, chắc chắn rất chuyên nghiệp.” Cô không nghĩ việc này cần mình đến Thuật Hâm mỉm cười, “Đúng tôi muốn đến nhiều nơi khác, họ lại không thể nói được giọng địa nữa, lúc trước tôi cũng từng thuê phiên dịch, vì tính đặc thù của sơ yếu lý lịch, phí rất đắt, lúc ấy ham chơi thì không sao cả, nhưng giờ tôi là người làm ăn, đương nhiên muốn tăng thu giảm Tôn, đây là sự suy tính của tôi với tư cách là một ông chủ nhiên,” Anh ta nói, “Tôi sẽ không bạc đãi nhân chuyên nghiệp và phản ứng tức thời của cô đều rất xuất sắc, tôi dùng tất cả sự chân thành của mình mong được hợp tác lâu dài với cô, về khoản thù lao chắc chắn sẽ không khiến cô thất cô còn băn khoăn gì, hãy cứ nói ra, hoặc thêm thẳng vào hợp tin đây sẽ là một trải nghiệm không tồi đối với cô Tôn.”
Tác giả Thể loại Đô Thị, Ngôn TìnhNguồn thái FullSố chương 39Ngày đăng 1 năm trướcCập nhật 1 năm trước Tác giả Nhất Chỉ Tây Phi Nhạn - Bạn đang đọc truyện Xương Rồng Hoảng Loạn của tác giả Nhất Chỉ Tây Phi Nhạn. Tôn Ngữ Đàm “Em mới phát hiện một bí mật.”Trần Duệ “Giả đấy.”tag thanh mai trúc mã, đôi bên yêu thầm, đô thị tình ra, bạn thể đọc thêm truyện cùng thể loại như Học Viện Phản Diện hoặc Nuôi Em Thây Ma Gà RùThân mời
xương rồng hoảng loạn